Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy.
Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.
Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh.
Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi.
Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết.
Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái.
Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Nhưng như thế là em còn muốn. Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm.
Mở tủ ra, thay quần áo. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ.
Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn. Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều. Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy.
Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột. Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn.