Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Vì hình như anh làm gì có trên đời.
Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Có lẽ mình nên im lặng.
Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.
Ôi, cuộc đời của bác tôi. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?
Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác.
Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Đó cũng là một thứ trói buộc. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ.
Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. Những cái tát của cát.
Xin lỗi nhé, buồn ơi. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới.
Nó vẫn đang phải chứng minh. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Hiếm người thấy đỏ mặt.
- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ.