Cái thích đó gọi là sự quí mến. Một buổi chiều, cô ra ngoài dạo phố, thăm lại những nơi cũ để xem sau năm năm quê mình có gì đổi khác nhiều không. - Ghét cháu, đi đâu vậy, sao không ở chung với con người? Thì ra là ông Gió, mừng như mèo thấy mỡ, Ghét liền đáp lại:
- Đôi mắt phản đối: Giời ạ, tớ chưa thấy học sinh nào không học bài mà tim không đập loạn xạ khi bị khảo bài cả. Trước ngày cô ra đi họ đã có một buổi “hẹn hò kỳ lạ”. Cảm giác cô đã đúng, trước mặt cô là Lâm Vinh, bằng xương bằng thịt.
Nhưng sau đó nghĩ lại thấy thương ba mẹ và không muốn cô thất vọng, anh tu tỉnh và chỉ biết lao đầu vào học và học, học cho thật say, học để không còn thời gian để buồn nữa. Nhưng đó lại là một câu chuyện khác. - À, mà quên, con không cần đợi ba năm mới xả tang ta đâu,… hai năm tám tháng thôi được rồi, vậy nghen.
Đôi khi trong cuộc sống, người cam đảm nhất không phải là người dám chết với sự tuyệt vọng mà là người dám sống với niềm hy vọng. Nhưng vào thời điểm này thì không còn tiệm nào mở cửa nữa. - Vừa nói ba Chip vừa lấy tập hồ sơ ra kiểm tra lại lần cuối.
Không thích đọc văn nhưng lại thích viết văn. Hãy cùng tôi đánh thức nó dậy. là bắt đầu từ tớ đấy!
Bật ra được câu nói đó bỗng dưng tôi thấy lòng thanh thản đến diệu kỳ. Hôm nay, như thường lệ, đúng 6h sáng Chíp tỉnh ngủ, vệ sinh cá nhân, thay đồ, chào ba mẹ rồi đi bộ đến trường. Nhận hay không thì tùy, nhưng mình không thể sống như người vô tình vô nghĩa được.
Quán hôm nay trở nên đông lạ thường, mà cũng phải, mùa Valentine mà. Voi cha nằm lã một góc, mắt ngước trên trời vừa rên rĩ: Những lúc nhưng vậy tôi chỉ ước sao cho chị ấy mau chóng đi học xa nhà, nếu được thế thì có lẽ tôi sẽ tự do và thoải mái biết nhường nào.
Điều đó đòi hỏi khả năng làm việc độc lập rất cao. Nhưng mình biết làm sao đây, mình không thể cãi lời mẹ được, mình không thể để mẹ buồn thêm nữa, cuộc đời mẹ đã có quá nhiều bất hạnh rồi. Một người quen dửng dưng rất lạ.
Cuộc sống có hơn 16 triệu màu, như chỉ cần ba màu để làm nên một thế giới, hãy tìm đến những gam màu đích thực của mình. Nhưng nếu chúng ta nhìn lại những chặng đường mà ông đã đi, những cống hiến đồ sộ của ông cho nhân loại thì tên tuổi của ông đã tồn tại bất diệt với thời gian. Nghĩ hiệu quả tức là hướng suy nghĩ của bạn đến những mục đích cụ thể.
Dù không phải tất cả hoài bão đều có thể đạt được đến đích, nhưng thành công nằm ở chỗ ta dám bước đi dù có vất ngã bao nhiêu lần. Đó có thể là một truyện tình lãng mạn, một câu truyện được nhân cách hóa dí dỏm hay một góc nhìn khác về những điều nhỏ bé trong cuộc sống. - Dạ, con biết rồi, vậy mốt con nhất định sẽ làm bác sĩ để luôn chăm sóc mắt cho mẹ và cả mọi người nữa, để không ai phải đau mắt vì bụi nữa.