IBM vẫn bảo thủ với máy chủ trước khi kịp làm ra ThinkPad muộn màng. IBM của Watson vẫn là một doanh nghiệp trung bình, xét về quy mô quốc tế. Năm 1930, nền kinh tế Mỹ rơi vào suy thoái, giảm 8% vào năn đó và giảm thêm 7% nữa vào năm sau.
Cả hai, hậu thế và tiền bối, đều viết ra những hoài bão mãnh liệt và nhân văn làm nền tảng cho mọi giá trị. Kết quả logic là càng có nhiều đơn hàng, số nợ sẽ càng lớn lên. Triết lý này của Watson, ngày nay, vẫn còn thấy dấu ấn trong đạo lý kinh doanh của nhiều tập đoàn trẻ.
Nhưng cách vận hành mà ông đưa ra để máy có thể tính toán vẫn lại là điều khiển cơ điện, tức là vẫn chậm về thời gian xử lý. Đó là gì? Đó chính là thái độ khiêm tốn dành cho tinh thần doanh nghiệp mà Watson Là một học sinh không có thành tích học tập tốt, chàng siêu quậy Tom đã cuốn vào những trò quậy phá và gây rối để vơi đi nỗi thất vọng.
Watson trở thành nhân viên bán hàng tập sự vào năm 1896 cho NCR, sau 5 năm lăn lộn ở thành phố. Watson chuẩn bị tham dự cuộc họp với ITR (In- ternational Time Recording). Điều này có nghĩa là khối tinh thần đó có nhu cầu đi những bước dài thêm nữa.
Thật ra, khi chiến tranh chưa nổ ra và chưa ai nhìn thấy chủ nghĩa phát-xít kinh hoàng như thế nào thì việc nhận huy chương của một nước nào đó cũng là bình thường. Không khó để biết vì sao Watson nhấn mạnh như vậy. Bạn dùng thời gian như thế nào thì thời gian sẽ làm ra bạn như vậy.
Và vòng tròn này được đặt tiếp giữa một cột chữ nhật màu đen. Rời Addison, Tommy vào học trường thương mại Miller ở thị trấn Elmira, thuộc thành phố Painted Post, cũng không quá xa nhà. Watson với cỡ chữ lớn và bên dưới là ghi danh công lao của ông: Incoporates IBM người đã tổ chức nên IBM.
Cậu bé Tommy được gửi đi học ở một trường học cách nhà chỉ vài trăm mét. Qua những chuyến bay xuyên châu Á, châu Phi và Thái Bình dương, Tom đã thể hiện tinh thần thép, cách nhìn trước sự việc và kỹ năng lái máy bay. Nhiều doanh nhân Mỹ đã trả lại huy chương ngay khi Hitle tiến hành chiến tranh.
Vậy thì vấn đề ở đây chỉ có thể là cách thức và mục tiêu mà các đơn vị nội bộ cạnh tranh với nhau. Bởi lẽ, ở đây không có con người chung chung mà là những kỹ sư những người đã thích thú chọn công việc làm nghề nghiệp thì sự hiểu biết chuyên môn sẽ nuôi dưỡng niềm đam mê. Đó là buổi lễ khánh thành Trường Huấn luyện (schoolhouse) của công ty IBM.
Cuốn sách do đó sẽ được viết theo cách song hành. Tại IBM, chúng tôi cố gắng không thuần hóa chúng. Điểm cuốn hút nhất của chuyến tàu là toa ăn uống.
Với nỗi lo lắng sẽ bị tụt hậu trong nền công nghiệp luôn biến động này, ông đã thúc giục những nhân viên cẩu thả và cộc cằn làm việc hăng say hơn và đặt áp lực buộc họ phải lo xa. Số máy vi tính được lắp ráp tại IBM đã vượt lên 35. Đến thế hệ Gerstner thìgần như đã bỏ hẳn cũng với nỗ lực cứu IBM thoátkhỏi tâm trạng cứng nhắc của nó.