Hết bản này đến bản khác bị từ chối. Bà ta mời chúng tôi đi coi chuồng gà. Nếu tôi đã thành công được chút nào, toàn là do công của nàng vậy".
Nên để cho y tự định đoạt lấy. Người ta tức giận lắm vì đã thua bạn. Một lát, thấy nóng quá, lão già lau mồ hôi trán và cởi áo.
Không bao giờ chúng ta dám nghĩ tới chuyện ngắt lời một ông khách sơ giao và bảo ông: Khi ông ta nói xong, ông Gaw khen nhà máy của ông ta và kết luận: Hãng đó tin cậy được và chế tạo đồ thiệt tốt".
Phải đặt vào chỗ đó một người cương quyết, gang thép mới được. Nàng bỏ tiền đồ rực rỡ trên sân khấu để yên chữ vu quy. "Nhận được thư của tôi, ông ta lại nhà tôi liền, theo sau có người thư ký.
Dậy từ 3 giờ sáng, quét tiệm và nai lưng ra làm 14 giờ một ngày. Wooton, một người học trò của tôi. Hôm sau, tôi nhận được một bức thư cho hay rằng tiền mướn đáng lẽ tăng lên 300 phần trăm thì chỉ tăng lên 50 phần trăm thôi.
Câu chuyện đó xảy ra hồi chiều, trước khi kíp làm đêm tới xưởng. Đã phí nhiều năm để tranh biện, gây lộn, và tạo ra sự phản kháng lại mình. Thiệt vậy, trong gần một phần tư thế kỷ, bà Lincoln rút dần mạch sống của đời ông bằng cách khích bác, gây lộn, giày vò, đay nghiến ông.
Ông săn sóc nâng niu, kính trọng bà vợ tật nguyền một cách luyến ái và tế nhị đến nỗi bà phải viết câu này cho một người chị: "Em bắt đầu tin rằng có lẽ em thiệt là một nàng tiên như lời nhà em thường nói". Shakespeare (một thi hào nước Anh) nói: "Không có chi tốt mà cũng chẳng có chi xấu; xấu tốt đều do tưởng tượng mà ra cả". Một văn sĩ nói: "Biết phép lịch sự nghĩa là biết vượt tầm con mắt đừng thèm ngó bức hàng rào đổ nát trước mặt, mà ngắm những bông hoa nở trong vườn phía sau hàng rào đó".
Bạn hoài nghi ư? Càng tốt! Tôi yêu những người hoài nghi. Ông viết một cuốn sách: "Hai vạn năm ở Sing Sing" được hoan nghênh vô cùng, diễn thuyết nhiều lần trước máy truyền thanh về đời sống trong các khám. Nhưng Kémal không tỏ ra cho họ thấy rằng ông là người thắng.
Hội đồng quản trị hãng xe hơi xem xét kỹ các mẫu hàng rồi mời các người thay mặt đó lại một lần cuối cùng để bênh vực thứ hàng của họ. Tôi đã đập nhiều vố vào hãng Mỗ của ông ấy rồi và càng đập thì ông ấy lại càng binh vực nó. Trong xã giao cũng vậy.
Lần đầu tiên trong đời tôi, tôi tự buộc tội tôi - mà thú vị chứ! Tôi tiếp: - Đáng lẽ tôi phải có ý tứ một chút. Tươi như bông hoa, thầy giảng cho tôi nghe tại sao mỗi lần thầy ngừng lại và nói rõ ràng từng tiếng. "Chúng ta hiện tại ra sao, và chúng ta có thể trở thành một người ra sao, hai trạng thái đó khác nhau xa lắm, cũng như một người chập chờn nửa thức nửa ngủ, so với một người tỉnh táo hẳn hoi vậy.