Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó.
Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà. Nhưng nó không còn ở đó. Chẳng cần gì nữa cả.
Tối, bạn đèo bác vào viện. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.
Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên.
Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm. Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau. Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống.
Bác hỏi: Sao con không đi học. Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp.
Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn.
Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó.
Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống.
Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi. Đời sống họ không cần những sự kinh động. Cái này họ cũng nhầm.