Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ.
Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Và ông vội ngoảnh đi.
Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác.
Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh.
Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.
Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Rồi hắn biến đi đâu đó.
Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Tiếc là tôi không phải quí khách. Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống.
Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên.
Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu.
Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi.