Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Đúng là thân làm tội đời!
Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính.
Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Hắn cũng đang không cảm nhận được. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.
Hôm sau đi thi thấy bình thường. Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ.
Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.
Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy.
Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Nhưng họ sống không bình thường. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn.
Còn lười và nhát, thì chịu. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.
Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng.
Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Dù lúc đó chả nghĩ gì. Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng.