Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện.
Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ!
Mấy ý tứ chợt ngân nga: Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Một số người trong số họ cũng biết.
Muối thì về biển còn nước thì lên mây. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt.
Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.
Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh.
Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra.
Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa.
Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về. Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.
Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách.