Nhưng là lợn thì rất hay tự hào. Người ta, người ta lấy đấy chứ. Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang.
Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa. Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra. Và khuôn mặt dường không cảm xúc.
Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống. Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Em gọi mãi không dậy.
Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Một điều rất hệ trọng. khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức
Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.
Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.
Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ.
Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy
Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp.
Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.