Tôi bước vào lớp, hàng chục cặp mắt ngơ ngát hiếu kỳ của lũ trẻ hướng về phía mình, tuy hơi lúng túng nhưng tôi vẫn cố gắng lấy hết bình tĩnh đọc bài "diễn văn" mà tôi đã tập hàng trăm lần trước gương suốt một tuần lễ. Rồi chuyện gì đến cũng đến, ngày cô lên máy bay cũng là ngày anh xa quê, đặt chân lên giảng đường đại học nơi đất khách. Tình yêu là khi bạn đói bụng nhưng vẫn thích thú ngồi nhìn một ai đó ăn chiếc bánh do chính tay mình làm ra.
- Bậy bạ! Già rồi, nói chuyện giữ mồm miệng chút đi cha nội, cái tính ông mấy chục năm vẫn như trẻ con vậy? Thư ở đâu ra sao tôi biết được, để xem cái đã. Lòng Ghét thấy cũng nguôi ngoai ít nhiều, đi thêm một đoạn, Ghét đến một khu vực mà cây cối thưa thớt hơn, có lẽ đây là nơi sinh sống của những loài linh trưởng lớn. Mẹ Chíp thường nói: “Mày cứ như vậy sau này sẽ khỗ lắm đấy con ạ!”.
Những khách quen không chỉ đến từ Tokyo, Kyoto, Hokkaido, thậm chí đến từ Hồng Kông, Singapore… Trong phòng làm việc đơn sơ của anh chất đầy thư chuyển phát nhanh gửi từ khắp nơi. Chỉ cần nghe nói nơi nào có thợ đánh giày giỏi, là bằng mọi giá anh phải tìm đến để học hỏi. Đôi mắt mẹ Bông dịu lại đầy trìu mến.
Theo chân voi cha, Ghét đến một khe núi, một nơi mà hai bên là vách đá cheo leo dựng thẳng đứng, cây cối hầu như không mọc ngoài vài bụi cỏ đã héo khô từ bao giờ. - Lưỡi tiếp lời: Đúng! Đúng! Cả tớ nữa vì khi đó tớ cũng tham gia mà! Tớ thích nhất trò đô vật không trọng tài đấy! Không thích đọc văn nhưng lại thích viết văn.
Kết quả là bạn phải đẩy bộ một quảng đường dài cùng vô số các câu “lèm bèm” nhảy múa trên miệng. - Ngốc ạ, nếu con thương mẹ thì con phải ngoan, phải ráng học chữ cho tốt, có như thế mẹ mới hết đau mắt được, hiểu chưa?! Đột nhiên tôi thấy lòng ngực thắt lại, quá đa cảm chăng, chẳng hiểu, nhưng trong đầu tôi thoáng nghĩ mình sẽ trả tiền cho bà cụ đáng thương này.
Minh Tuấn – một bạn sinh viên năm 2 học viện Aptech kể: “Có lần mình thấy có một công ty nọ đăng tuyển dụng lập trình PHP, mình liền gửi CV phỏng vấn thì được họ gửi ưu cầu viết một chương trình theo ưu cầu của họ để kiểm tra trình. Không thích đọc văn nhưng lại thích viết văn. Bỗng một ni cô gần đó nhìn thấy và chạy lại chỗ Chip.
Bạn vớt lên và nhận ra, thời gian thì ko có sóng. Miệng hôi sữa nhưng họng hôi cồn. Mỗi khi được nhìn ngắm con mình chơi đùa vui vẻ mọi mệt mỏi và phiền muộn trong chị đều tan biến hết.
Khi bạn thấy một ca sĩ hát một ca khúc, bạn cảm thấy thích chất giọng của ca sĩ đó và muốn nghe tất cả những bài hát được họ trình bày. bánh nào, đới với môt chiếc bánh thì vụn bánh chỉ như môt hạt bụi nhưng với môt rổ bánh thì số mảnh vụn đó có thể to hơn cả môt chiếc bánh. Như một hiệu ứng dây chuyền, hàng chục cánh táy khác giơ lên, nào là "Sao tai cô to thế?" rồi "Sao giọng cô nhỏ thế?".
- Bông à, con không được nói như vậy, bố con không đánh nhau, mà là đi chiến đấu! Bao tử to nhưng thịt mở teo. Bà cầm chiếc tô sạch sẽ trên bàn chậm rãi bước ra quầy đưa cho bà chủ rồi cúi đầu như một lời cảm tạ rồi bước đi, một hành động mà hầu như không một người khách nào làm.
“Thả những ký ức không buồn không vui trôi trên dòng sông thời gian, nghĩ nó sẽ bị cuốn trôi xa ra biển dĩ vãng rộng lớn, đến 1 ngày đẹp trời những ký ức đó dạt về đúng chỗ bạn đã thả nó trôi đi. Tình yêu phải bắt đầu từ tớ vì tớ là cửa sổ của tâm hồn mà. Có những người thích ở nơi đông người mới nghĩ ra nhiều thứ.