Nếu không thích thì tốt nhất đừng đi. Nhưng nếu làm hỏng việc gì thì khó khăn đây. Chúng tôi chỉ còn biết kêu trời, không biết những người nghe đài hôm ấy có kêu trời hay không…
Và nếu có sự chuẩn bị chu đáo, am tường về khán giả, cách nói ngắn gọn sắc sảo, bạn sẽ trở thành một nhà diễn thuyết thành công trước một hội đồng vài mươi người, hay trước một hội nghị quốc tế được truyền hình trực tiếp. Chỉ riêng Pacino là nhún vai: Tôi là một người New York, tôi tưởng đó là một quả bom ấy chứ!. Phải lập luận một cách cương quyết và sắc bén.
Ca sĩ nhạc đồng quê Mel Tillis là người luôn luôn áp dụng phương pháp này. Tôi rất thích cách nói hóm hỉnh của ông, nó không chỉ tạo ra những tiếng cười mà còn khiến người ta phải suy nghĩ. Anh nhìn cảnh chúng tôi hối hả chuẩn bị, cảnh các phóng viên hết sửa ống kính rồi loay hoay giấy bút… Tôi để ý thấy hình như anh hơi ngơ ngác.
Remember? Remember you vowed. Đơn giản nhưng hài hòa. Ông hầu như không biết nói gì ngoài những câu khôi hài, và sự hài hước ấy đến tự nhiên như chính cuộc sống của George.
Đó là lý do tại sao họ rất chăm chú lắng nghe bạn nói. Tôi học được kinh nghiệm quý giá này sau lần trò chuyện với Joe DiMaggio Jr. Có thể bạn đã biết chuyện này rồi, nhưng tôi vẫn sẽ kể.
Lúc đó tôi nghĩ rằng từ nay chắc sẽ không ai dám mời tôi nói nữa. Điều này là lý do khiến Stevenson có tiếng là nhà tri thức. Chúng cho thấy bạn ở thế chủ động, bạn có trình độ cao, bạn am hiểu nhiều thứ, và nhất là chứng tỏ bạn đã có nghiên cứu ít nhiều về ngành nghề này.
Tội nghiệp Moppo, nó lừng lững bước vào khán phòng, nhìn tấm băng rôn, rồi nghệch mặt ra không hiểu gì… Mỗi sáng thức dậy tôi đều tự nhủ rằng nói hay chưa đủ mà còn phải biết lắng nghe. Như trong chương trình trò chuyện với cựu phó tổng thống Dan Quayle năm 1992, chúng tôi bàn về luật hạn chế việc phá thai một trong những vấn đề nóng bỏng lúc bấy giờ.
Tôi sẽ không nói về truyền hình và tôi cũng sẽ không nói về thu nhập của các ngành thể thao này nọ. Một đấng mày râu nói câu nào là khiến các bà các cô chết mê chết mệt câu ấy. Trong những chương trình của tôi trên truyền hình, tôi đã trò chuyện với rất nhiều người nổi tiếng ở mọi lĩnh vực.
Trước giờ giao thừa, tôi làm người thông ngôn chúc mừng năm mới trên các đường phố. Những vết nhăn trên trán động đậy, đây là thói quen của ông khi có cảm xúc mạnh. Tôi đã gần 100 tuổi và người ta hỏi tôi rằng bác sĩ của tôi nói gì về chuyện này? George ngừng nói, nhìn một lượt quanh bàn, rồi tỉnh bơ nói tiếp Ông bác sĩ của tôi đã mất cách đây mười năm!
Ba mươi năm về trước, khán giả chưa nghe nói đến tên tôi. Hãy quay sang người đối diện và tìm hiểu về họ: Còn bạn thì sao, Mary? Bạn làm việc ở đâu?. Mùa hè năm nay còn oi bức hơn năm ngoái.