Chắc mẹ không đi được một mình. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai.
Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó. Và chưa thấy phải thay đổi.
Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Tất cả đều không sâu đậm.
Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè.
Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.
Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Chính nó làm bạn đau không ít. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì.
Q của lí trí không tự an ủi được. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.
Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.
Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi.
Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.