Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.
Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp.
Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn.
Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Một khuôn mặt ai ai cũng có.
Rồi đau và chấp nhận đau. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.
Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời. Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công.
Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Cái bệnh thơ nó loạn lắm.
Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế.
Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm. Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị…
Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau. Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả. Bác tôi bảo: Chào chú đi con.