Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không.
Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó.
Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Coi như không có chuyện gì xảy ra. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng.
Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn.
Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt. Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này.
Lúc thì một vài tháng mới đến một lần. Đây là một thử thách nữa. Bố mẹ con cũng buồn.
Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Nhưng đặt mục tiêu rồi. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu.
Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu.
- Rất tiếc là không thể, thưa ông. Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh.
Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết).