Còn tĩnh tâm mà viết. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết.
Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có.
Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng.
Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Không biết bác có nhớ chuyện này không.
Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức. Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi. Mọi người còn lo cho bác nữa.
Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh.
Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Quả thực là hôm nay cả nhà lo. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.
Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng.
Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết.