Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng. Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.
Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán. Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống.
Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì. Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn.
Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa.
Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Mấy con hổ cũng thế.
Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được.
Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.
Cháu vẫn nằm trong chăn. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong.
Nhưng lí trí không cho phép. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng.
Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè.