Hạnh phúc của ta không do ngoại vật đem tới mà tự tâm ta phát khởi. Cho nên lần sau gặp ông, tôi nói ngay tới liên đoàn của ông. Chiến thuật vô hại đó luôn luôn có kết quả.
Thiệt là nhục nhã, tôi giận lắm. Ông có cách không buộc trả lời mà chúng cũng trả lời lập tức. Cháu sành và có óc thẩm mỹ.
Tại nước nhuộm như vậy". ánh nắng mặt trời làm cho bạn phải cởi áo ra mau hơn là một trận cuồng phong; những lời ngọt ngào, êm đềm đi sâu vào lòng người ta hơn là cơn thịnh nộ, đập bàn quát tháo. Rồi thì thợ đình công mượn chổi, leng, xe bò, quét tước chung quanh xưởng, lượm giấy vụn, tàn thuốc, tàn quẹt trên đất.
ít lâu sau, có người kêu điện thoại nhà tôi chạy lại trả lời. Quá khứ đầy những thí dụ chứng minh năng lực thần diệu của lời khen. đương cãi, ngừng lại, ngó trân trân ông tòa rồi buột miệng: "Kính Ngài, trong luật hàng hải không có thời hạn tiêu diệt thẩm quyền".
Tôi làm cho họ ngậm câm, phải, nhưng tôi chẳng bán cho họ được chút chi hết". Họ biết rõ hơn bạn công việc của họ, vấn đề của họ. Nên có thiện cảm với họ, giúp họ nếu có thể được.
Biết cách phân phát chức tước và uy quyền như Nã Phá Luân, thì chúng ta cũng sẽ được những kết quả như vị anh hùng đó. Cái đó có chi lạ? Ai trong chúng ta mà không tự cho là quan trọng, tối quan trọng? Dân tộc cũng không khác chi cá nhân hết. Đành rằng bà là người đẹp nhất thế giới.
Chuyện đời cậu dài lắm. Ngay từ hồi sơ sinh, bất kỳ một hành động gì của ta cũng vì lợi hết. Bức thư đó ông viết cho con ông và đã làm cho hết thảy những người đọc rung động tơ lòng đến nỗi được hàng trăm tạp chí và nhật báo đăng lại, được đài vô tuyến điện truyền thanh biết bao lần và được dịch ra không biết bao nhiêu thứ tiếng.
Chính là văn sĩ Anh Charles Dickens. Nếu một người đối với bạn chỉ có lòng thù và ác cảm, thì có dùng đủ các lý luận, bạn cũng không thể nào dẫn dụ người đó theo quan điểm của bạn được. Ông Amsel nói: "Chiều hôm đó, khi từ biệt ông ta, không những ông đặt mua một số hàng quan trọng mà còn bắt đầu thành bạn thân của tôi nữa.
Đời của ông là một bi kịch, mà như vậy chỉ do hôn nhân của ông. Rồi thì sẽ cho bà ta một bài học đích đáng. Nhưng trong khi bạn đồng nghiệp của ông Lincoln cứ cuối tuần lại trở về gia đình thì ông Lincoln không muốn về, vì rất kinh tởm sự ở gần bà vợ.
Nhờ nhu cầu đó mà một thầy ký quèn, trong một tiệm tạp hóa, học lực dở dang, mua những sách luật rách nát, về mải miết học để rồi trở nên một vĩ nhân: Lincoln. Những lời tôi khen làm cho thầy cao lên được vài phân. Shakespeare nói: "Nếu bạn còn thiếu một đức tính, cứ xử sự như đã có nó rồi".