Với một giọng tự nhiên, cô nói rằng điệu bộ của tôi có lẽ hơi xưa, nhưng nguyên tắc thì đúng, và muốn học những điệu mới không khó khăn chi hết. - Thưa cô, cô thương cháu quá. Cô làm tôi hoàn toàn thất vọng.
Một người, trong ba năm làm việc chung một phòng với nhà kinh tế học trứ danh Owen D. Thuở thiếu thời, tôi ham mê tranh biện với anh tôi, với các bạn tôi. Có lẽ còn đổi họ xuống gói hay khuân đồ nữa là khác, để họ hết tiếp xúc với khách hàng.
Một trong những hãng sản xuất xe hơi lớn nhất ở Mỹ yêu cầu các nhà sản xuất cho mẫu để làm nệm xe. Sau cùng, một ngày tươi sáng tới: một truyện nó viết được người ta nhận đăng. Và để trả ơn tôi, họ đã tán trợ những cải cách triệt để của tôi về pháp chế".
Tôi: - "Thưa bà, xin bà tin rằng tôi ân hận hơn bà vô cùng. Và Thánh kinh có nói rằng: "Con bố thí tức là cho Cha vậy". Tôi nói rằng trước ra sao không biết, chứ bây giờ tóc thầy còn đẹp lắm.
Từ đời thái cổ, loài hoa vẫn được dùng để tỏ lòng yêu đương. Vậy mà cho đến giờ này đây, bà là người độc nhất trên đời, tôi có thể tin cậy được". Một chi phiếu một triệu mỹ kim! Tôi nói với ông rằng tôi chưa từng biết người nào ký một chi phiếu khổng lồ như vậy và tôi muốn kể lại cho những hướng đạo sinh của tôi rằng chính mắt tôi đã thấy một chi phiếu một triệu đồng! Ông vui vẻ đưa tôi coi.
Nhưng sự thay đổi lạ lùng nhất, chính là sự biến hóa của thâm tâm chị. ở bên đó, ông bà có săn thú rừng không?. Bạn nên để ý rằng vấn đề ái ân đứng đầu, và trái với điều người ta thường tưởng những khó khăn về tiền bạc quan trọng hạng ba.
Kết quả ra sao? Bà khoe nhiều lần với bạn bè rằng: "Nhờ lòng âu yếm của nhà tôi mà đời tôi là một chuỗi dài hạnh phúc". Câu chuyện đó chứng tỏ rõ ràng cái nhược điểm thông thường nhất của loài người là muốn tỏ sự quan trọng của mình ra. Hồi Franklin còn nhỏ, thô lỗ và vụng về, một ông bạn già dạy cho ông những chân lý nghiêm khắc này: "Ben, mày thiệt khó chịu.
Thi nhân Rossetti tự cho là một nhân vật quan trọng. "Một hôm, nhà tôi hỏi Tổng thống về loài chim đa đa mà nó chưa từng thấy bao giờ. Trong khi củi cháy lách tách trong lò sưởi, người ta mời tôi đánh bài bridge.
Tại sao? Tại kinh nghiệm cho ông hay rằng chỉ có cách đó mới nhớ kỹ hết điều lệ được thôi. Nhưng, tất nhiên là tôi chỉ học trong sách; còn ông, ông học một cách trực tiếp, học bằng kinh nghiệm. Nhiều năm sau, ông lại dùng thuật đó.
Bà ta la lên giọng đắc thắng: "Giá đó sao". Ông Straub, theo học lớp giảng của chúng tôi, kể chuyện: "Tôi viết thư cho người chủ nhà, báo trước rằng hết hạn trong giao kèo, tôi sẽ dọn đi nơi khác. Giữa sự kinh ngạc của mọi người, Hoàng đế đâm hoảng, cậy Vương hầu Von Bulow nhận giùm hết trách nhiệm thay vua.