Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.
Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Cháu thấy bác tội lắm. Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn.
Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Cháu vẫn không chịu dậy ạ.
Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Hiện sinh hết thì còn gì là người. Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường.
Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Bạn cần trả công và cả tự do. Thích làm cả cái mình không thích.
Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Với họ, viết không có tị ti nào là học. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.
Có bon chen bẩn, ác. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào.
Tôi không thích mèo. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.
Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện.
Rồi lại êm êm lan ra. Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Mà thản bởi vì lòng cần thản.