Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân.
Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa. Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng.
Đến lượt máy treo ngược người. Bố mẹ con cũng buồn. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành.
Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Sai là vô trách nhiệm. Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào.
Ngồi nghe giảng và chép bài. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ.
Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.
Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Con nói chuyện với bác này. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính.
Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Giữa hiện thực và huyền ảo. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).
Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.
Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không. Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng.