- Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Nên cháu mới dám cãi như thế. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm.
Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế.
Đang định đứng lên đi ăn. Anh dạy em, biết, quay ngay. Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm.
Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về.
Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa.
Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa.
Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh.
Nên không ai có lỗi. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình.
Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu.