Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm. Và có một cái đầu luẩn quẩn. Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt.
Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.
Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.
Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.
Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Phải vùng ra khỏi tình trạng này.
Nhà văn ngồi lại một mình. Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn. Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ.
Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ.
Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Đừng thuyết giáo vô ích. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia.
Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên.
Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.