Đặc biệt là trong những người tài. Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc.
Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.
Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Đường thông hè thoáng. Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó. Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình. Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình.
Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Nó muốn khám phá tôi.
Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.
Này, mày bê cái kia cho chú. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi. Chính trị là một cuộc chiến.
Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.
Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống.
Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa. Mệt sao cháu còn đi chơi.