Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân.
Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai.
Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ…
Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Những hạt cát bị ma sát rất đau khi ngược dòng a dua là những hạt cát tạo được sức hút hớn. Cũng có cớ để thôi viết.
Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. Rồi hắn biến đi đâu đó. Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó?
Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát. Mà thản bởi vì lòng cần thản.
Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi.
Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác.
Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ.
Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm.