Nếu bạn đã ba lần thay đổi việc làm, hãy chuẩn bị sẵn sàng để được hỏi Tại sao vậy?. Hãy hỏi! Tôi đặc biệt khuyến khích bạn nên hỏi những người phỏng vấn. Kể từ đó mỗi lần nghe lại ca khúc Remember?, tôi đều thử khám phá ra những cảm xúc khác lạ, một nét hay mới nào đó.
Rồi những câu hỏi đại loại như là: Tại sao bạn lại chọn công ty này mà không phải là những công ty khác? Hay tại sao bạn lại thích làm nghề này?. Vấn đề này thuộc lĩnh vực pháp lý, tôi không muốn bàn luận sâu về nó. Thầy đang sai lầm đấy ạ.
Hãy nói đơn giản là: Nói chuyện với anh thì thích thật! như thế cũng đủ lịch sự và làm cho người đối thoại với bạn cảm thấy vui. Hãy học hỏi từ Frank Sinatra, Bill Clinton và Edward Bennett Williams Tôi đã học được một điều quý giá từ buổi phát thanh đầu tiên sáng hôm đó: sự chân thật.
Nếu có dịp xem tôi nói trên đài CNN, bạn hãy nhận xét giúp tôi về phong cách của Larry King nhé. (Cũng không ai nói rằng họ sẽ kể một câu chuyện vui lớn!). Một ánh nhìn đôi khi cũng chạm tới trái tim… như chơi! Bởi thế, bạn ạ, đừng bao giờ lãng phí quên đi cái cửa sổ này khi đang trò chuyện.
Cuomo cha đã nói cho tôi biết lý do vì sao. Và có những lúc chỉ cần im lặng người ta cũng hiểu ý của bạn rồi. - Tôi thấy rằng lẽ ra tôi đã có thể làm việc này tốt hơn.
Lỗi là ở chính chúng ta. Tôi luôn nhìn người đối diện đang trò chuyện một cách thật tự nhiên để thể hiện sự quan tâm đến họ. Frank bảo: Chàng trai trong bài đang giận đấy.
Hai là, trước khi bắt đầu phải nghĩ mình sẽ nói gì. Các bạn còn nhớ anh chàng ca sĩ hát ca khúc Remember mà tôi từng kể ở chương 4 không? Anh ta là vị khách mời có đầy đủ cả bốn yếu tố trên. Thời xưa, trong những buổi dạ tiệc, một chàng trai đến bên một cô gái chỉ dám bắt chuyện nhẹ nhàng như thế này: Trông cô thật xinh đẹp! hay Anh đã từng gặp em trước đây chưa nhỉ? Giờ đây khoảng cách giữ kẽ được thu ngắn lại ít nhiều.
Bạn phải luôn chân thật về công việc và về chính bản thân với cương vị là một ông chủ. Vì tự nhiên, nên nó có thể trở thành một phương pháp cực kỳ hiệu quả. Có mặt tại đây là những cầu thủ trẻ, những người tài giỏi đại diện cho các câu lạc bộ, đại diện cho toàn thể các cầu thủ bóng chày.
Tôi tập đọc cho thật truyền cảm. Sao thầy không làm nhiều hơn thế, thưa thầy? Với một cuộc điện thoại không liên lạc được thầy đã ra chỉ thị cho cả trường làm lễ tưởng niệm Gilbert. Tại sao thế? Có ai đó vừa bước chân vô ngành cảnh sát, ồ, dĩ nhiên là tôi sẽ hỏi tại sao ngay…
Sau lần thất bại ở đài phát thanh Miami, tôi đã tự nghiệm ra nguyên tắc này. Và cái gì diễn ra tiếp theo thì chắc các bạn cũng đoán được. Rồi tôi lại vặn nhạc lên… và vặn nhạc xuống.