Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt.
Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.
Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm.
Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.
Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau. cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Hai chuyện này khác nhau.
Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.
Từ nay thôi hẳn đá bóng. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống.
Họ còn bất lực hơn nữa. Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.
Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao.
Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác.