Jessica không thể che giấu cảm giác hụt hẫng đang xâm chiếm trong cô. Song song đó, James cũng tự tìm ra một bảng đối chiếu giúp anh dễ dàng xác định phạm vi thẩm quyền phù hợp tùy theo mức độ quan trọng của công việc cũng như kiến thức và kinh nghiệm của người được ủy quyền. Đối với một người quản lý, không có lời khen ngợi nào có ý nghĩa hơn thế!
- Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ. Và vợ chồng anh cũng bắt đầu có thói quen cùng đi dạo buổi tối quanh khu phố trước giờ đi ngủ. Kể từ đó, họ được bố trí làm việc trong hai căn phòng riêng biệt nhau.
- Cậu nói đúng, cậu đã bỏ qua một thứ. Tớ giao cho cô ấy vì tin rằng cô ấy có thể làm được. - James siết nhẹ bàn tay vợ và cúi xuống thì thầm.
"À phải rồi!", James vừa lẩm bẩm vừa viết thêm một ghi chú khác: - Cậu vẫn chưa nắm hết các bí quyết của nghệ thuật ủy quyền đâu. Thông qua các đồng nghiệp, James bắt đầu nhận ra một sự khác biệt giữa hai người - một điều trước giờ chưa hề xảy ra đối với hai anh em họ.
Cậu là người có kinh nghiệm trong chuyện này, cậu có thể giúp tớ không? Thậm chí nếu có được chút thì giờ rảnh rỗi, anh cũng đã quá mệt mỏi. Bên cạnh đó, sức khỏe của James bắt đầu báo hiệu cho thấy anh không còn khỏe như trước nữa.
Đôi lúc, anh phải thay đổi cách giải thích của mình cho phù hợp với tính cách của mỗi nhân viên. Và cho đến khi họ vào học cấp một thì bất kỳ người thứ ba nào cũng không thể phân biệt được ai là ai. Thế nhưng cuộc sống vẫn luôn có những thử thách.
Nếu đúng thì họ chuyển sang ý khác. Còn James lúc nào cũng thấy mình có quá nhiều việc phải làm đến nỗi anh không còn chút thời gian nào để nghĩ đến những sở thích của mình nữa, nói chi đến thời gian dành cho gia đình. Quả là một cuộc sống mà anh hằng mơ ước!
- Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn. Thế nhưng làm thế nào có thể xác định phạm vi thẩm quyền cho các nhân viên của mình? Phải chăng cũng có nhiều mức độ, phạm vi thẩm quyền khác nhau? Anh nghĩ đến Josh và Jennifer, và về những công việc mà anh sẽ giao cho các nhân viên của mình. Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp.
Hàng chục những câu hỏi đua nhau xuất hiện trong đầu James. Tuy nhiên, tớ đã giao cho các nhân viên của mình một số công việc và họ cũng đã làm rất tốt. - Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười.
Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi. - Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ. Đôi lúc, anh phải thay đổi cách giải thích của mình cho phù hợp với tính cách của mỗi nhân viên.