Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy.
Một khuôn mặt ai ai cũng có. Bạn còn phải sống dài dài. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy.
Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.
Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Gặp ở rất nhiều nơi. Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê.
Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Mực thước và tự nhiên.
Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận.
Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Tôi không đuổi nó nữa. Để không bao giờ khuỵu xuống cả.
Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Chẳng cần gì nữa cả.
Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.
Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu.