Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Người bảo người là ác.
Cuối mùa lại ra đợt mới. Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra. Đang định đứng lên đi ăn.
Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó.
Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy.
Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt. Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên.
Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Mà sống khoa học một chút.
Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm.
Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác.
Hiếm người thấy đỏ mặt. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi.
Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Hai bên dè chừng nhau.