Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.
Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi. Yêu say đắm là chơi.
Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.
Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh.
Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi. Lúc đó bạn đang gập bàn.
Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Không không cần gì cần ai nữa. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn.
Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Xã hội loài người thì phải như thế. Nhu cầu của bạn không cao.
Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con…
Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.
Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Được nói chuyện, được trao đổi.