Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.
Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu.
Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy.
Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn.
Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian.
Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt.
Định kiến tàn sát sự phong phú. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang.
Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném.
Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.
Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.