Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. 5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man…
Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe.
Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi.
Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Cô gái bảo: Không.
Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Rồi bảo cảm ơn ta đi. Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé.
Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó.
Hắn phải lừa phỉnh mình. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau. Bật dậy ngay là tỉnh thôi.
Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh.
Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác.
Mặc quần đùi ra đường lạnh. Hắn cũng đang không cảm nhận được. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm.