Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó.
Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Chẳng ai bóc lột ai cả.
Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.
Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. 21 tuổi thì còn phải đến trường.
Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.
Rồi, tôi phải tập chứ. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội.
Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.
Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được.
Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Nhưng lí trí không cho phép. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.
Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói.