Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Đã bảo chả thích viết đâu. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa.
Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó.
Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh.
Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ.
Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.
Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra.
Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Và họ cũng sẽ khổ lây.
Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày. Chả hiểu họ làm thế để làm gì.
Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe. Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.
Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận. Cho từng tờ vào lửa.