Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng.
Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng.
Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Cái đó làm bạn tỉnh ra. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác.
Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu. Cái ghế đá này cũng buồn lây. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm.
Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả.
Cái đó làm bạn tỉnh ra. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Điểm Anh thấp hơn thực lực.
Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Mong ông chỉ nói những điều cần nói. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt.
Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.
Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Bây giờ bác đang trăm mối lo.
Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Bao người làm được sao mi không làm được. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì.