Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.
Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc. Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa.
Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…
Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh. Bỗng chị bị tuột mất dép.
Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được.
Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Được nói chuyện, được trao đổi. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.
Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy. Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích. Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó.
Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi.
Tôi ủng hộ cái đúng. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không.
Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.