Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.
Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để.
Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Hai là bạn viết cái chuyện này. Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ.
Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong.
Đến chỗ học không phải để học. Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Chả phải bổn phận gì.
Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.
Mà thản bởi vì lòng cần thản. Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Thằng em ngồi bên phải tôi.
Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông.
Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà.
Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Để tránh những hận thù.