Trong trạng thái đó, “bạn” với một quá khứ và một tương lai – với một nhân cách, nếu bạn thích gọi như thế – khó lòng hiện hữu ở đó được nữa. Bạn đang biến khoảnh khắc hiện tại thành kẻ thù. Cơ thể nội tại có tính phi thời gian.
Tự bản thân nó, tâm trí không vận hành sai lệch. Mãi vài năm sau đó, nhờ đọc nhiều tác phẩm bàn về tâm linh và tiếp xúc với nhiều vị đạo sư tôi mới biết mọi người đang tìm kiếm các biến cố đã xảy ra cho tôi. Khi người bạn đời vì vô minh mà cư xử một cách mê muội, bạn hãy thôi phán xét họ.
Mọi cánh cổng đều là cửa chết, qua đó cái tôi hư ngụy bị chết đi. Tự ngã thấy mình không ngừng bị đe dọa, mặc dù bề ngoài nó luôn tỏ ra rất tự tin. Cơ thể thích được bạn quan tâm đến.
Ngay khi nhận ra điều này, bạn đã phá vỡ sự ràng buộc ấy. Sẽ hữu ích hơn nếu gọi nó là trạng thái ý thức mê muội/trạng thái bất thức (unconsciouness) hay sự điên rồ. nó cần lấy “thức ăn” từ bạn.
Tôi hiểu rằng áp lực thống khổ kinh khủng đêm hôm đó đã buộc ý thức của tôi xóa tan ảo tưởng đồng hóa tâm trí vào Cái Tôi khốn khổ và đầy sợ hãi. Tại sao vậy? Không có chọn lựa gì ở đây cả. Đây là trạng thái cộng thông với Cội Nguồn mà chúng ta gọi là giác ngộ.
Xin hãy xét xem chú ý của bạn đang tập trung ở đây vào khoảnh khắc này. Nhưng đừng nhầm lẫn nguyên nhân với hậu quả. Cho nên ngay trong trường hợp chúng ta không thành công, thì sự việc ấy cũng không quan trọng gì trên phạm vi vũ trụ cả.
Khối đau khổ tích lũy này là một trường năng lượng tiêu cực chiếm đóng toàn bộ thân xác và tâm trí của bạn. Ở Trung Hoa thời xưa, nó được xem là một trong những thành tựu hay đức độ cao quí nhất. Để vượt ra ngoài tâm trí và tái kết nối với thực tại sâu thẳm của Bản thể hiện tiền, phải cần đến các phẩm chất rất khác biệt nhau như sự vâng phục, không phán xét, tấm lòng rộng mở để cho cuộc sống hiện hữu thay vì phản kháng lại nó, và khả năng bao dung tất cả mọi sự vật bằng sự thấu hiểu đầy yêu thương.
Khi tập trung chú ý vào bên trong để cảm nhận cơ thể nội tại, bạn tức thời trở nên tĩnh lặng và hiện trú, bởi vì bạn đang giải thoát ý thức ra khỏi tâm trí. Giá như vị thầy của bạn là một hóa thân của Thiên Chúa, vậy thì bạn là ai? Bất cứ một loại người độc đáo nào cũng đều là đồng hóa với hình tướng, và đồng hóa với hình tướng có nghĩa là tự ngã hư ngụy, cho dù nó được hóa trang khéo léo đến mức nào cũng chẳng quan hệ gì. Khi bạn cảm thấy tội lỗi hay lo âu ray rứt, đó chính là bi kịch.
Kiểu ý thức này vốn không biết gì đến Cội Nguồn của sự sống, xem chính nó là một thực thể tách biệt và thường xuyên bị đe dọa. Nếu ông gọi một số xúc cảm là tiêu cực, chẳng phải ông đang tạo ra sự phân cực giữa tốt và xấu trong tâm trí như ông đã giải thích trước đây sao? Quả thật chỉ có những người vô minh, những người thật mê muội mới cố gắng lợi dụng hay lôi kéo người khác, nhưng cũng đúng là chỉ những người vô minh mới có thể bị lợi dụng hay bị lôi kéo.
Tôi cảm nhận nó có thực hơn bất cứ thứ gì khác. Đau khổ sẽ không giảm bớt cường độ khi bạn giải quyết nó bằng biện pháp vô minh. Ý nghĩ là một bộ phận thuộc lãnh địa của thế giới thị hiện.