Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ. Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử.
Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường.
Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Nhưng những thứ đó hơi hiếm. Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp.
Nhưng như thế là em còn muốn. Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng.
Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.
Hoặc: Môn này không phải học. Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.
Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực. Chia luôn thành hai phe ẩu đả.
Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được. Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi.
Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Thế thì là thiên tài thế nào được.
Đừng sa sầm mặt như thế. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình. Sức khỏe phải tự mình giữ.