Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót.
Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay.
Chẳng ai thua thiệt cả. Đừng làm mọi người buồn lo. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực.
Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.
Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Nhu cầu của bạn không cao. Trông cậu buồn cười quá.
Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời.
Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Ngập ngừng vuốt ve sống mũi. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.
Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.
Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích.
Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ.