Hiện sinh hết thì còn gì là người. Tua nhanh thôi, mệt rồi. Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay.
Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào.
Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình. Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì.
Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi.
Lúc thì một vài tháng mới đến một lần. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình.
Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Chả muốn viết tí nào.
Cuối mùa lại ra đợt mới. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót.
Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Nhưng nàng vẫn lắng nghe.
Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu. Có người ngửa mặt trông trời. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh.
Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi.