Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé.
Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra.
Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Lát sau, tôi rủ ông anh ra.
Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo.
Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng.
Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác. Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác.
Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Tôi cũng tưởng mình đùa.
Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi). Yêu say đắm là chơi. Và họ cũng sẽ khổ lây.
Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi.
Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng.