Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu.
- Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông.
Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Chắc hôm nay có việc gì. Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác.
Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình?
Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy.
Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Chào chị, em cảm ơn, đi ra.
Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Chẳng có gì để thấy xót thương. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu.
Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm.
Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Tóm lại là không được bi quan. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác.
Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức.