Trinh sát phán đoán: Người quen. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên.
Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức.
Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay.
Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Rồi lại êm êm lan ra. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần.
Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.
18 tuổi là được tự do. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn.
Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo.
Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.
Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất.
Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Nó cũng như tình yêu thương. Cá với bác gái xem đội nào thắng.