Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra.
000 dành dụm được từ đầu tuần. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.
Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn.
Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết.
Như những lúc tôi không cần em. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.
Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng.
Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Cô gái bảo: Không.
Tôi từ giã mái trường cấp III. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Nhiễm thói ấy mất rồi.
Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng. Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự.
Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Bây giờ đến tiết mục bể sục.