Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra.
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau.
Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò.
Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa. 000 dành dụm được từ đầu tuần. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một.
Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân.
Tóm lại là không được bi quan. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này.
Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Chứ không phải hắn leo lên giời.
Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Thôi, bác đừng xuống.
Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả.
Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.