Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy.
Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra.
Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp.
Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới. Bác là bác rất không hài lòng.
Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.
Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Thôi thì tôi im lặng.
Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Không không cần gì cần ai nữa. Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì.
Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ.
Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Hoặc biết nhưng không rõ.
Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua.