Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu.
Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ.
Không, cháu không phản đối, con không phản đối. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. Đúng là thân làm tội đời!
Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Sợ không trả được? Không phải.
Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa.
Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Nhà văn nhắm mắt lại. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.
Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua.
Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.
Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Vậy mà tôi đang viết. Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được.
Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia.