Khi Nhật Bản đầu hàng vào tháng 8 năm 1945, lực lượng Việt Minh thống nhất đã khởi nghĩa giành chính quyền ở Miền Bắc Việt Nam và tuyên bố thành lập nước Việt Nam dân chủ Cộng hòa, Hồ Chí Minh được bầu làm chủ tịch nước đầu tiên. Tôi sẽ không bao giờ quên câu nói sau cùng của anh. Tất cả phải thay đổi .
(Sao lúc đó tôi lại dám mạo hiểm với đất đai của cha thế nhỉ?). Cô cho ông xem những tấm ảnh của con mình và kể cho ông nghe công việc hiện tại ở cửa hàng bách hóa rồi nói: “Có một điều vẫn luôn làm tôi day dứt. Thực ra,trong cuộc đời mình,tôi đã có đến 3 mối tình thất bại !Tôi chó rằng điều đó khiến tôi có đủ “tiêu chuẩn” để “đụng chạm” đến vấn đề này.
Vì vậy, tôi đã lần lượt xin hết việc này đến việc khác. Tôi đang ở trên đỉnh của thế giới. Từ 10 đến 20 tuổi, ta đi học ở trường.
Pepsi Cola tuyên bố phá sản lần đầu tiên vào ngày 02/03/1923. Ở đấy, mọi người không còn sợ thất bại nữa. Tôi ngờ rằng anh thường tự nhủ mình: “ Công việc chính là gương mặt của cuộc đời mình”.
Hỡi những con người bị liệt vào danh sách “những kẻ thất bại”, hãy tiến lên! Khi nói ra điều đó, tôi tin tưởng rằng chúng ta sẽ thành công trong nỗ lực xây dựng một quốc gia mạnh mẽ và vững vàng về phương diện kinh tế. Người chủ doanh nghiệp biết rằng một chiếc tàu đậu ở bến cảng luôn an toàn nhưng nó được đóng không phải để neo đậu ở bến cảng.
Cứ mỗi bước lại có một bức tường, mỗi bước lại có một cái bẫy. Khi mọi điều kiện thuận lợi, ta không thực sự cảm nhận được nhu cầu làm việc một cách phi thường, vì thế ta học được rất ít. Tôi trở thành Giám đốc điều hành của công ty.
Tất cả những điều này rất dễ hiểu vì bạn đã bị tổn thương về mặt cảm xúc. Nhiều người sẽ thất bại nhưng đó lại chính là cái mà loài người đang tiến tới. Các rủi ro ấy đã rèn giũa các kĩ năng chính trị trong ông và ông trở thành thủ tướng chỉ sau 30 năm đấu tranh.
Họ không cạnh tranh nổi trên thị trường lao động, nơi mà tất cả mọi người đều phải là những người chuyên nghiệp. Huang Naihui sinh năm 1964 ở Đài Bắc, Đài Loan, là con cả trong một gia đình rât giàu có. Ở tuổi 16, ông sang Pháp học.
Nếu phân tích kĩ lưỡng thì từ ngày ta sinh ra cho đến khi ta 10 tuổi, ta vẫn còn phụ thuộc rất nhiều vào cha mẹ. Một vài ngày trước khi anh mất, tôi đã đến gặp anh. Sau cùng, bà bị thu hút vào công việc lắng nghe những chuyện đau buồn và bất hạnh của người khác đến nỗi bà quên cả việc kiếm hạt mù tạc thần kỳ, mà không nhận ra rằng chính điều đó đã thực sự làm dau khổ biến khỏi cuộc đời bà.
Điều làm anh đau lòng nhất là mỗi khi thấy một gia đình hạnh phúc quây quần bên nhau trong nhà hàng hay nơi anh bán hoa. Hãy gọi đó là "sự rèn luyện"". Theo tôi, ta nên hiểu như thế này: